Buổi tối hôm ấy, căn phòng cấp cứu lặng ngắt. Ánh đèn trắng nhợt nhạt trên trần phản chiếu lên hai gương mặt đầy mệt mỏi của hai người đàn ông lớn tuổi vừa bước vào. Một người ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó vì cơn đau, còn người kia lặng lẽ, đôi mắt thăm thẳm như đang mang một nỗi buồn sâu kín.
Bác sĩ tiến đến, hỏi người đàn ông ôm bụng:
• Ông bị làm sao?
Người này rên lên:
• Tôi đau lắm… đau nhói ở bụng, như là ruột thừa… chắc là ruột thừa…
Trong khi bác sĩ chuẩn bị kiểm tra, người đàn ông thứ hai, đứng cạnh bên, bất ngờ đưa tay vào túi, rút ra một mẩu giấy nhỏ. Ông trao cho bác sĩ, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng:
• Đây là số điện thoại của con tôi, ông làm ơn… báo cho nó biết tôi đang ở đây…
Bác sĩ ngạc nhiên, nhưng rồi nhận lấy mảnh giấy. Cái cách người đàn ông ấy nói, không giống với sự hoảng loạn thường thấy khi người ta nhập viện cấp cứu. Có gì đó trong lời ông, trong ánh mắt xa xăm ấy, khiến căn phòng chùng xuống.
Người đàn ông tiếp tục nói, từng lời nặng nề như nỗi buồn tích tụ qua năm tháng:
• Con tôi… nó liên tục đi khắp thế giới kiếm tiền… Xa nhà bao nhiêu năm rồi, lâu lắm rồi tôi chưa được nhìn thấy nó… mặt nó, tôi chỉ còn nhớ qua tấm ảnh cũ.
Giọng ông lạc đi, như đang cố kiềm nén những cảm xúc sâu thẳm. Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn, không phải vì bệnh tật, mà vì nỗi cô đơn của một người cha già chờ đợi trong vô vọng.
Ông ngồi xuống ghế, hai tay siết chặt, mắt không rời khỏi khoảng không vô định phía trước. Ông không nói thêm lời nào, chỉ im lặng như thể tất cả sức lực của ông đã cạn kiệt, chỉ còn lại sự chờ đợi – một sự chờ đợi đau đớn và vô vọng.
Hai người cha, mỗi người một nỗi đau, một hoàn cảnh khác nhau, nhưng cả hai đều chung một niềm khao khát về gia đình, về sự gần gũi của những đứa con. Trong không gian lạnh lẽo của phòng cấp cứu, sự im lặng đã nói lên tất cả – không chỉ về bệnh tật, mà còn về nỗi đau lớn hơn nhiều: nỗi nhớ và sự cô đơn của những người cha già đang lặng lẽ chờ đợi con cái trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.